Lưu Vĩnh Hạ

PHƯỢNG ĐỎ SÂN TRƯỜNG

Thương nhớ quá những ngày xưa kỷ niệm
Có con đường và lắm lá me bay
Chiều từng chiều nắng ngã xuống bờ vai
Ta, mi, hắn sánh bước nhau tan học
Ba chúngta cùng chung học một lớp
Thuở tóc còn thắt bím chấm ngang vai
Lúc giận hờn châu lại đôi mắt nai
Cũng tại hắn và mi luôn quanh quẩn
Gốc phượng nào ta là người ngớ ngẩn
Mực tím buồn bài thơ viết đầu tay
Tuổi học trò cũng lắm chuyện như ai
Nên vu vơ nỗi buồn thường vô nghĩa
Ta, mi, hắn tình bạn luôn thắm thía
Chưa bao giờ biết suy tính thiệt hơn
Những dỗi hờn chỉ là chuyện cỏn con
Hôm nay giận ngày hôm sau đã hết
Bao ước mơ tuổi học trò đan dệt
Hắn có lần trao nhẫn cỏ cho mi
Ta thấy lòng như đau nhói điều chi
Chẳng giải đáp nên mãi là câu hỏi
Cánh phượng buồn rơi vào lòng đá sỏi
Biết bây chừ mi, hắn ở nơi mô
Áo học trò trắng mãi tuổi ngây thơ
Thương nhớ quá những ngày xưa kỷ niệm

Được bạn: vdn đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "PHƯỢNG ĐỎ SÂN TRƯỜNG"